Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

[BL OneShot] Cuối tháng năm

Mùa hè sau nhiều năm tôi quay lại chốn xưa
Vẫn thế, vẫn đẹp là thế
Vẫn cứ đau thương là thế, cái kỉ niệm mà tôi không thể nào quên được.
----------------------
Chuyến bay hoàn toàn tốt đẹp. Khách cùng chuyến rất lịch sự và tế nhị. Không hề thấy có tiếng la mắng. Mọi thứ im lặng đến lạ. Nhưng chuyến tàu lại khác : ồn ào mà đây vui thú. Cứ như đang ở một bữa tiệc ở Brazil vậy.
Tôi bước xuống và hít thở bầu không khí trong lành của quê hương sau bao năm xa cách tận Úc và hơn vài giờ đồng hồ trên máy bay, cùng hơn gần một tiếng đi tàu.
Hòn đảo này có quá nhiều kỉ niệm. Tôi bước những nước chậm trên con đường băng qua giữa những hẻm núi xanh rì đang hè hóa. 
Con đường nãy cũng chỉ vẫn toàn lá rơi, chắc là từ thu năm trước đây mà. Đi thẳng xuống là hàng thuốc lá của một ông lão già. Cạnh bên là quán ăn của một cụ bà phúc hậu, rồi đến quán kẹo của con nhóc nào đó nữa.
Chắc giờ mấy người đó cũng đang chơi trên những vì sao kia. Họa chăng còn sống thì cũng rời cái hòn đảo quê mùa này mà "tung cánh bay tìm phương trời mới".
Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên, và là lần cuối cùng tôi trở về quê hương thân thuộc này rồi. Hòn đảo này sau sẽ bị chính phủ tịch thu, vài người đã đi, vài người còn ở lại thêm thời gian.
Có lẽ tôi nên ở lại đây một đêm.
Nơi đẹp nhất. Trường học là lựa chon đúng đắn.
Vẫn chỗ nước sơn mà lũ du côn vẽ nên. Vẫn vài chỗ kính vỡ không ai sửa (dù sửa xong cũng lại vỡ, ai cũng biết lí do mà). Lớp học vẫn chỉ nhiêu đó bàn học. Cái thì chỏng chơ, cái thì toàn là "nghệ thuật điêu khắc".
Phòng tập thể dục. Cái kí ức đó lại nhởn nhơ trong đầu tôi.
Đại loại là thế này....
_____________________________________
- Này anh ngố ! Học bài chưa mà ngồi đó mơ màng vậy hả ? 
Tôi bật người lên vì giật mình.
- Tadayoshi ? 
- Chứ chả nhẽ tớ là Sadako hay là Doraemon ? Sắp vào giờ học rồi đó ông tướng !
- Ừ. - Tôi gật đầu. 
.....................
"Reng~" - Giờ học đến đây là kết thúc. Nhớ về nhà học bài cho tuần sau kiểm tra.
- Dạ ! - Lớp đáp trả, giọng chán chường. Ôi tuần sau kiểm tra môn tôi học yếu nhất rồi...
Bỗng "bốp!" và tôi đau điếng. 
- Cậu nghĩ cậu làm cái gì thế ?!?!
- Đánh thức cậu khỏi những cơn mơ màng. - Tadayoshi gật gù. - Tớ và Yoshikuni (Taiki) sẽ học nhóm cho bài kiểm tra sắp tới, và bọn này biết cậu đang đau khổ, cái môn đó kiểm tra sẽ khó lắm đây. Hi hi.- Cậu cười tươi, thoáng chút vẻ trêu đùa.
Tôi nhíu mày. Thôi thì cứ đồng ý vậy. 
Ừ thì sau buổi học nhóm đó, tôi cũng hiểu được chút ít. Hai đứa tôi, à ừm, và cả Taiki nữa, đã có thêm nhiều buổi giống như thế nữa.
.........................
Hôm đó, tôi nghe có tin Tadayoshi sẽ chuyển nhà đi. Cả trường gần như xao động (lạ thật).
Tôi cũng bàng hoàng. Sao chứ ? Ba ngày sau là cậu ta không còn ở đây nữa ? 
Và sao tôi lại buồn thế này.
Tối. Hôm nay chỉ có tôi và Tadayoshi. Taiki vắng mặt. Cũng không sao cả. Nhưng tôi thấy lạ là tôi hình như đang ghét Taiki, dù cả ba chúng tôi là những đứa bạn thân thiết có tiếng.
- Akimoto - san....
- Hử ? - Tôi nhướng mày. Giọng cậu ta rụt rè và nhẹ nhàng hơn thường ngày quá nhỉ.
- Thật ra....cậu biết không....hôm nay không có  Yoshikuni - kun......cậu là bạn thân tớ, nên....
- Cứ nói ra đi nào. - Tôi hơi mất kiên nhẫn.
- Người tớ thích...- Tadayoshi vẫn tiếp tục rụt rè, nhưng tôi khi nghe xong câu này lại muốn biết câu sau ghê gớm. -....là....Yoshikuni - kun đấy....
Tôi ngạc nhiên. Hơi nhột người rồi đó.
- Có thể....cậu sẽ ghét tớ vì...vì tớ là gay, nhưng....làm ơn đừng xa lánh tớ....tớ đã thích cậu ấy lâu lắm rồi....và tớ muốn...muốn cậu ủng hộ tớ---
- Thật kinh tởm. 
.............................
- Thật kinh tởm. 
Tôi đã nói thế, và cậu ta....nhìn trông rất đau đớn.
Cũng phải. Nhưng....sao tôi lại làm thế nhỉ ? Chẳng phải cậu ta đã cố hết sức để nói với tôi sao ? 
Tôi nhận thấy rằng, đứa đáng kinh tởm phải là mình mới đúng.
..............................
Đêm đó tôi đã có một giấc mơ. Một ác mộng.
Tôi thấy mình đang ở giữa một biển máu và đang tìm một thứ gì đó.
Và tôi khóc.
Trên tay là xác của Tadayoshi.
Lạnh tanh và cứng đờ.
Ánh mắt vô hồn. Đau thương.
................................
Sáng hôm sau, tôi hẹn cậu ra phòng tập thể dục. 
Trường vắng bóng người. Chỉ có chiếc xe đạp của Tadayoshi cót két giữa nắng trưa.
- Có chuyện gì vậy Kuniumi - kun ? - Cậu thay đổi cách gọi. 
Tôi im lặng. Và tự dưng lại nhớ đến tối hôm trước, và tức giận. 
Cậu ấy thích Taiki.
Tôi chầm chậm lại gần Tadayoshi, và hôn cậu. Một nụ hôn mạnh bạo và kéo dài. Tadayoshi chống cự. 
- Cậu làm gì th--
"Bốp!"
Tôi tát vào mặt cậu, rồi nhấn mạnh cậu xuống. Một tay chụp hai tay cậu lại. Tay kia, tôi mở khóa quần cậu ra.
- Cậu....Dừn...g...lại....Không....Đừng....
Tôi không có suy nghĩ nào nữa, ngoài  việc tôi sẽ cưỡng bức cậu, phá hủy sự trong trắng của cậu.
Mắt tôi dại đi khi thấy cơ thể nõn nà trắng mịn bên dưới.
Cậu vùng vẫy. Tôi nắm chặt lấy thân dưới của cậu. Cậu hét lên đau đớn. Tôi với tay lấy chiếc cà vạt ở gần đó ai để quên cột chặt hai cổ tay cậu lại.
Tôi nhẹ nhàng hôn, rồi bất chợt cắn và liếm lên, khiến mỗi vùng da của cậu khi tôi đi qua đều có vệt đỏ thoáng chút máu và những khoảng ướt nhầy nhụa nhơ bẩn.
Nước mắt cậu trào ra, cậu gào thét đến khan cả giọng. Cậu không thể chống cự lại nổi : khi tôi mạnh hơn cậu, và khi cả hai đang trong tình trạng này.
Cơ thể cậu nằm rũ rượi dưới sàn gạch lạnh lẽo, hai cổ tay đỏ lên và sưng tấy, nước mắt tràn làm ướt đẫm gương mặt của cậu. 
Thân dưới của tôi đã cương cứng lên đến khó chịu. Nó đang kêu gào nhào vào và ăn sạch thân thể đó. 
Tôi có thể cảm nhận cậu biết rằng thứ của tôi sắp chạm vào mông cậu nên cậu đã cố gắng nhích người chống cự.
- Không...AAAAAAAAAA....Dừng lại...đừng....Kuni....umi....làm ơn....
Tôi tiến đến, rồi liên tục rút ra đâm vào cậu. Cảm giác sung sướng đến điên lên đi được. Bao bọc xung quanh là cậu, nóng ấm và chật hẹp. 
Máu chảy ra từ động nhỏ của cậu. Cậu run bắn người, khóc thét lên đầy đau đớn.
Tôi nhớ tôi đã ra vào cậu đã rất nhiều lần. Và cứ thế nước mắt cậu lại rơi.
Tôi chắc rằng, trái tim cậu đang vụn vỡ, bị xé nát bởi tôi : một trong hai đứa bạn thân nhất của cậu.
........................................
Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm ở phòng tập thể dục, và Tadayoshi nằm cạnh bên. 
Cơ thể cậu đầy những vết cắn, dấu hôn, vài nơi bầm tím lên rất xót lòng cho ai nhìn thấy.
Tôi thay quần áo cho tôi và cậu, lấy áo khoác của cậu đắp lên thân người cậu, rồi ra về.
- Kuniumi.....
Tôi giật mình, xoay lại nhìn con người mà tôi vừa cưỡng bức đang yếu ớt nhìn tôi.
Ánh mắt cậu đau thương vô cùng.
Rồi cậu khóc. Hàng nước mắt rơi nhẹ và lăn dài trên má của cậu.
Tâm trí tôi đang kêu lên rằng, hãy quay lại và giúp cậu đang bị đau đớn, chảy máu và cứng đờ kia.
Nhưng tôi chỉ tiếp tục bước đi.
Tiếp tục bước đi.
----------------------------------------
Và đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu. Cậu không kể với ai về chuyện đó hết. 
Cậu chuyển đi. Tôi và Taiki ở lại. Cả hai đậu tốt nghiệp và có một tương lai tươi sáng. Tôi trở thành một luật sư ở Úc, còn Taiki thì là một bác sĩ thú y rất nổi tiếng ở Kyoto, Nhật Bản. Cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng Tadayoshi không nói cho ai địa chỉ, nên chẳng ai có thể liên lạc được với cậu.
Trước ngày đi, những người quen đưa tiễn khiến tôi rất áy náy. Còn Taiki thì đứng một cách tự tin. 
Tôi cố kiếm tìm một bóng hình bên cạnh hay ở bên dưới đảo. Dù biết làm sao cậu có thể ở đây.
Tôi rất nhớ cậu. 
Ngày cuối cùng tôi gặp cậu, cũng là ngày mà tôi ra Tokyo học tập, và là hôm nay - ngày tôi trở về.
Ngày cuối tháng năm, mùa hè không thể sôi động ở vùng đảo này được, dù chỉ một ít.
End.
-----------------------------------------------
Title: Cuối tháng năm

Author: Emmeline
Status : Complete

Disclaimer: Nhân vật do tôi tạo ra, nên họ thuộc về tôi.
 Pairing:  Kuniumi x Tadayoshi. 
Rating: NC-17
Category/Genre: Shounen Ai, Yaoi, Rape, Angst, Sad, Drama, School Life, Slice Of Life, Hurt/Comfort, Torture, Tragedy....
Length : OnsShot
Summary:  Ngày cuối cùng về thăm hòn đảo....
Characters :
Fujiwara Tadayoshi 
Akimoto Kuniumi
(Yoshikuni Taiki)
Warning : Sadfic, Yaoi, Rape, Lime, Torture.

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

[BL Oneshot] Cô bé quàng khăn đỏ phiên bản BL

Title: Cô bé quàng khăn đỏ phiên bản BL 
Author: Emmeline
Disclaimer: Nhân vật do tôi tạo ra, nên họ thuộc về tôi.
 Paring:  Taiki/Kuniumi x Tadayoshi
Rating: G
Category/Genre: Shounen Ai, Comedy,...
Length : One shot
Summary:  Ờ thì chuyện về cô bé choàng khăn đỏ ~
Status : Complete
Characters :
Fujiwara Tadayoshi : "Cô bé" choàng khăn đỏ dễ thương ngây thơ...
Akimoto Kuniumi : Thợ săn đẹp trai hòa hoa phong nhã a...
Yoshikuni Taiki : Sói họ đào tên hoa, thuộc giống giai đệp đang đi kiếm ăn thì...
Yamashita Kumiko : Bà mẹ biến thái  hiền lành fan girl....
Hamano Hanako : Bà ngoại đam mê đam mĩ nặng....
Note : Truyện chỉ mang tính chất hài hước.... Quà tặng những bợn trẻ đang chờ truyện ta. Tiếc là ta lười mà nhiều ý mới nên thôi viết cái shot này bù vào tí vậy.
Vô truyện !
------------------
Ngày xửa ngày xưa có một cô bé, ủa nhầm, cậu bé dễ thương có tiếng trong làng sống với bà mẹ fan girl trong một căn nhà nho nhỏ xinh xắn. 
Một ngày nọ bà mẹ - Kumiko - bảo cậu, mặt cười tươi như hoa héo :
- Con đi giao mấy tấm Đam Mĩ với Shounen Ai này cho bà đi.
- Dạ.
- Bảo là mẹ hết hình Yaoi rồi nhé. 
- Dạ.
- À nói bà cho mẹ tiền luôn không thì mẹ sẽ cắt phần ăn của con bù vô khoản mẹ mua "đồ" cho bà ngoại !
- Dạ....Gì cơ ạ ?
Cậu bé nghe xong hú hồn, mặt xanh như tàu lá chuối, gật gật rồi phóng vèo về phía khu rừng, không quên đem theo cái khăn len màu đỏ xinh đẹp.
Đang vừa đi vừa hát cậu bỗng thấy một anh thợ săn đệp giai xách súng AK phóng ra từ đâu chưa rõ nguồn gốc xuất xứ. Ảnh chĩa súng :
- Thằng nhóc nào dám cản đườn...Ể ? - Tim "doki doki" mấy nhịp rồi cười tươi ngọt ngào. - Em từ đâu đến cái chỗ rừng rú hoang sơ này  vậy ? 
Cậu bé hết hồn tập 2, mặt nhìn cây súng bóng loáng đen xì lì chĩa về phía mình rồi run như chưa bao giờ được run.
Anh thợ săn thấy vậy thì giấu cây súng sau lưng cười hề hề thân thiện. 
- Ha ha...Ra là em sợ..... 
Bỗng "bùm" 1 phát. Không có ai đánh rắm đâu chớ có nghĩ bậy nhá.
- Chết....Bẫy của anh...Thôi, tạm biệt em nhá.... - Xong hôn gió cái làm cậu run lên vì...tởm.
Dẹp qua một bên, giờ thì đi giao hình cho bà thôi.
Câu đang đi thì bỗng từ đâu hiện ra một bạn sói đập chai chẳng kém bạn thợ săn đi hướng ngược lại.
Sói ngước lên thì thấy một cậu bé da trắng tóc đen mặt đẹp tuyệt vời thì nhìn muốn lòi tròng. "Ô mô ma tíc chuyên gia bột giặt ! Ai mà cư tê thế lày ?"
Còn khăn đỏ thì lần đầu tiên được chứng kiến sói, mặt lại ngu ngơ. Mẹ bảo sói là động vật gì nhỉ....cái gì mà seme...."make love" rất gợi....gì đó a.
- Cậu đi đâu thế ? - Mặt ngố.
- Ơ...Tôi đi giao...đồ cho bà... - Mặt ngây thơ.
Sói cười cười. Nói cái gì, dạng như hoa này đẹp, cậu muốn hái, hoa này là hoa Violet đấy,... lạ thật. Sói gì mà nói nhiều thế.
- Này ! Cậu có nghe gì không thế ! - Sói nhăn mặt.
- Ơ...Ơ có chứ ! 
Sói nhìn cậu một lúc, từ đầu xuống chân rồi xoay vòng vòng nhìn. Xong phán :
- Cậu đi hái hoa hay trái cây tặng bà cậu đi.
- Nhưng...làm gì cơ ? - Cậu thắc mắc. - Bà tôi chỉ thích SA, YA và Đam Mĩ thôi.
- Thắc mắc gì chứ ? Bà cậu có răng không ? Có đói không ? Có giở chứng lười không ? Hái về một bó hoa trưng cho đẹp nhà và một giỏ trái cây rảnh ngồi với tay lấy ăn là sai à ? 
Thấy sói đáp lại nhiệt tình quá, khăn đỏ cũng gật đầu ậm ừ, rẽ qua phải chỗ có hoa có quả rồi từ từ không thấy bóng, trong khi đó bạn sói chạy về phía trước - nơi có bà của khăn đỏ.
Sói dừng lại, mở cánh cửa nâu đầy vết xước không biết từ đâu ra, thì hú hồn.
Nguyên nhà, toàn là hình, là truyện, là đĩa phim. Và chúng là đam mĩ !
Sói há mồm tới độ ruồi bay vô chưa biết, tới khi hoàn hồn thì bỗng đau đớn làm sao ! 
Lão bà bà - trẻ cực trẻ - cầm nguyên một cây gậy đánh bóng chày phang thẳng vào đầu sói như đang đóng phim kiếm hiệp.
Sói nhào lên. Mặt 2 người hầm hầm.
Cuộc tử chiến bắt đầu ! Sói Taiki vs Lão Bà Bà Hanako !

Bùm chéo rầm beng......
Lão bà bà đang yếu thế, bỗng sói mất đà.
Hự !
Lão Bà Bà is the winner !
- Đã thán phục ta chưa ? Ngươi vào đây làm gì ? - Hanako nhíu mày, mặt nhìn tà ác.
- Một câu thôi : Bà có vẻ thích thể loại "đó", nếu đồng tình việc tôi làm bà sẽ được xem live. [=))]
"Đùng!" 
Sét đánh ngang tai. Lão bà bà mặt....không biết diễn tả sao nữa ! Mặt lúc đó như vừa gặp chuyện gì đó kinh khủng vô cùng.
- Sao ngươi không nói sớm !!!
--------------------------------------------------
Khăn đỏ vừa đi vừa hát, tay cầm một giỏ đầy hoa và trái cây. Tới tác giả còn ngất ngây vì vẻ đẹp dễ thương của ẻm.
"Cộc, cộc"
- Bà ơi cháu vào nha ! - Sau một hồi gõ cửa, cậu quyết định đẩy cửa vào luôn.
Bà ngoại đang nằm ngủ.
Cậu đến gần. Bà mới nói nhỏ "Cháu đến à?'
- Bà ơi sao mắt bà to thế ? 
- Để bà nhìn cháu rõ hơn ! 
- Bà ơi sao tai bà to thế ?
- Để bà nghe cháu nói rõ hơn !
- Bà ơi. Sao cái miệng của anh to thế, sói ? 
- Để bà...ăn thịt chá--- Ể ? - Sói vừa nhào lên định...cậu bé thì hú hồn.
- Tôi biết anh từ lâu rồi. Làm gì có chuyện tôi tới mà bà lại không nhào tới ôm hun rồi đòi hỏi quà, bệnh thì cũng nhào lại chỗ tôi mà....--
Cậu chưa nói hết thì bỗng "phịch", sói đè cậu xuống giường, mặt đen tối, giọng tà mị :
- Thế sao ?...Tôi thấy cậu rất ngon đó nhỉ ?...
- Ơ...Tôi là con người mà ! Thịt của tôi dở lắm ! Dai nhách mặn chát à ! Đừng mà...Á anh dám liếm tai tô....Ngah~
Sói được thế hôn vành tai hồng lên vì ngượng của cậu. Tay lấy chiếc khăn đỏ cột tay cậu lại treo lên thành giường. 
- Tôi có bảo là tôi ăn thịt cậu đâu nào...? "Ăn" ấy....
Ô mô ! Cảnh này thật là quá đỗi gian tà ! (Tác giả chạy mất)
Ê mà đây là rating G nhá...
"Ầm!"
"Đùng đùng đùng !"

- Con sói khốn nạn kia, ngươi đang làm gì cậu bé thế hả !?! - Anh thợ săn đạp cửa, bắn súng bùm bùm chéo, mặt đầy ám khí. 
- Ngươi nghĩ ta đang làm gì hả ? - Sói cười gian, với tay sờ lấy đôi má hồng hào của cậu.
- Ngươi....Ta giết chết ngươi !!! - Anh thợ săn điên tiết lên, lắp đạn súng.
Sói cười đểu, bồng khăn đỏ lên (cậu ta đã ngất vì ngượng) rồi leo cửa sổ chạy mất hút.
Anh thợ săn đầu bốc khói, mắt nổi lửa. Súng sẵn sàng. Chạy theo. Một cuộc hỗn chiến sắp xảy ra.
Cơ mà để nó cho câu chuyện khác đi nhá.
--------------------------------------
- Ơ mẹ ? Mẹ làm gì ở nhà con thế ? - Bà mẹ hú hồn, rớt luôn tấm ảnh Yaoi nóng hổi vừa được một bạn trên Tumblr post.
- Mẹ tính qua đây thăm. Đứa nào nãy nói hết hình Yaoi mà giờ cầm thế hả ? - Lão bà bà cười tươi, nhưng sát khí nổi lên vùn vụt như bão tố Ba-Yan.
- Éc ! Con vô tội mà ! - Bà mẹ xanh mặt, run lẩy bẩy. Chuẩn bị cho một cuộc thi chạy nữa a.
Hôm nay trời đẹp quá nhỉ ? Hỗn loạn cả lên. 
Cơ mà lúc não cũng thế thì tuyệt lắm chứ, ha ?
(Nguyên dàn diễn viên : Tuyệt con khỉ mốc bà ấy !)
End ♥



[Spiderman][NoTitle][DeadSpider][G]

Fandom : Spiderman
Cp : Deadpool x Spiderman
Rating : G
Genre : Comedy, Shounen Ai