Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

[BL OneShot] Cuối tháng năm

Mùa hè sau nhiều năm tôi quay lại chốn xưa
Vẫn thế, vẫn đẹp là thế
Vẫn cứ đau thương là thế, cái kỉ niệm mà tôi không thể nào quên được.
----------------------
Chuyến bay hoàn toàn tốt đẹp. Khách cùng chuyến rất lịch sự và tế nhị. Không hề thấy có tiếng la mắng. Mọi thứ im lặng đến lạ. Nhưng chuyến tàu lại khác : ồn ào mà đây vui thú. Cứ như đang ở một bữa tiệc ở Brazil vậy.
Tôi bước xuống và hít thở bầu không khí trong lành của quê hương sau bao năm xa cách tận Úc và hơn vài giờ đồng hồ trên máy bay, cùng hơn gần một tiếng đi tàu.
Hòn đảo này có quá nhiều kỉ niệm. Tôi bước những nước chậm trên con đường băng qua giữa những hẻm núi xanh rì đang hè hóa. 
Con đường nãy cũng chỉ vẫn toàn lá rơi, chắc là từ thu năm trước đây mà. Đi thẳng xuống là hàng thuốc lá của một ông lão già. Cạnh bên là quán ăn của một cụ bà phúc hậu, rồi đến quán kẹo của con nhóc nào đó nữa.
Chắc giờ mấy người đó cũng đang chơi trên những vì sao kia. Họa chăng còn sống thì cũng rời cái hòn đảo quê mùa này mà "tung cánh bay tìm phương trời mới".
Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên, và là lần cuối cùng tôi trở về quê hương thân thuộc này rồi. Hòn đảo này sau sẽ bị chính phủ tịch thu, vài người đã đi, vài người còn ở lại thêm thời gian.
Có lẽ tôi nên ở lại đây một đêm.
Nơi đẹp nhất. Trường học là lựa chon đúng đắn.
Vẫn chỗ nước sơn mà lũ du côn vẽ nên. Vẫn vài chỗ kính vỡ không ai sửa (dù sửa xong cũng lại vỡ, ai cũng biết lí do mà). Lớp học vẫn chỉ nhiêu đó bàn học. Cái thì chỏng chơ, cái thì toàn là "nghệ thuật điêu khắc".
Phòng tập thể dục. Cái kí ức đó lại nhởn nhơ trong đầu tôi.
Đại loại là thế này....
_____________________________________
- Này anh ngố ! Học bài chưa mà ngồi đó mơ màng vậy hả ? 
Tôi bật người lên vì giật mình.
- Tadayoshi ? 
- Chứ chả nhẽ tớ là Sadako hay là Doraemon ? Sắp vào giờ học rồi đó ông tướng !
- Ừ. - Tôi gật đầu. 
.....................
"Reng~" - Giờ học đến đây là kết thúc. Nhớ về nhà học bài cho tuần sau kiểm tra.
- Dạ ! - Lớp đáp trả, giọng chán chường. Ôi tuần sau kiểm tra môn tôi học yếu nhất rồi...
Bỗng "bốp!" và tôi đau điếng. 
- Cậu nghĩ cậu làm cái gì thế ?!?!
- Đánh thức cậu khỏi những cơn mơ màng. - Tadayoshi gật gù. - Tớ và Yoshikuni (Taiki) sẽ học nhóm cho bài kiểm tra sắp tới, và bọn này biết cậu đang đau khổ, cái môn đó kiểm tra sẽ khó lắm đây. Hi hi.- Cậu cười tươi, thoáng chút vẻ trêu đùa.
Tôi nhíu mày. Thôi thì cứ đồng ý vậy. 
Ừ thì sau buổi học nhóm đó, tôi cũng hiểu được chút ít. Hai đứa tôi, à ừm, và cả Taiki nữa, đã có thêm nhiều buổi giống như thế nữa.
.........................
Hôm đó, tôi nghe có tin Tadayoshi sẽ chuyển nhà đi. Cả trường gần như xao động (lạ thật).
Tôi cũng bàng hoàng. Sao chứ ? Ba ngày sau là cậu ta không còn ở đây nữa ? 
Và sao tôi lại buồn thế này.
Tối. Hôm nay chỉ có tôi và Tadayoshi. Taiki vắng mặt. Cũng không sao cả. Nhưng tôi thấy lạ là tôi hình như đang ghét Taiki, dù cả ba chúng tôi là những đứa bạn thân thiết có tiếng.
- Akimoto - san....
- Hử ? - Tôi nhướng mày. Giọng cậu ta rụt rè và nhẹ nhàng hơn thường ngày quá nhỉ.
- Thật ra....cậu biết không....hôm nay không có  Yoshikuni - kun......cậu là bạn thân tớ, nên....
- Cứ nói ra đi nào. - Tôi hơi mất kiên nhẫn.
- Người tớ thích...- Tadayoshi vẫn tiếp tục rụt rè, nhưng tôi khi nghe xong câu này lại muốn biết câu sau ghê gớm. -....là....Yoshikuni - kun đấy....
Tôi ngạc nhiên. Hơi nhột người rồi đó.
- Có thể....cậu sẽ ghét tớ vì...vì tớ là gay, nhưng....làm ơn đừng xa lánh tớ....tớ đã thích cậu ấy lâu lắm rồi....và tớ muốn...muốn cậu ủng hộ tớ---
- Thật kinh tởm. 
.............................
- Thật kinh tởm. 
Tôi đã nói thế, và cậu ta....nhìn trông rất đau đớn.
Cũng phải. Nhưng....sao tôi lại làm thế nhỉ ? Chẳng phải cậu ta đã cố hết sức để nói với tôi sao ? 
Tôi nhận thấy rằng, đứa đáng kinh tởm phải là mình mới đúng.
..............................
Đêm đó tôi đã có một giấc mơ. Một ác mộng.
Tôi thấy mình đang ở giữa một biển máu và đang tìm một thứ gì đó.
Và tôi khóc.
Trên tay là xác của Tadayoshi.
Lạnh tanh và cứng đờ.
Ánh mắt vô hồn. Đau thương.
................................
Sáng hôm sau, tôi hẹn cậu ra phòng tập thể dục. 
Trường vắng bóng người. Chỉ có chiếc xe đạp của Tadayoshi cót két giữa nắng trưa.
- Có chuyện gì vậy Kuniumi - kun ? - Cậu thay đổi cách gọi. 
Tôi im lặng. Và tự dưng lại nhớ đến tối hôm trước, và tức giận. 
Cậu ấy thích Taiki.
Tôi chầm chậm lại gần Tadayoshi, và hôn cậu. Một nụ hôn mạnh bạo và kéo dài. Tadayoshi chống cự. 
- Cậu làm gì th--
"Bốp!"
Tôi tát vào mặt cậu, rồi nhấn mạnh cậu xuống. Một tay chụp hai tay cậu lại. Tay kia, tôi mở khóa quần cậu ra.
- Cậu....Dừn...g...lại....Không....Đừng....
Tôi không có suy nghĩ nào nữa, ngoài  việc tôi sẽ cưỡng bức cậu, phá hủy sự trong trắng của cậu.
Mắt tôi dại đi khi thấy cơ thể nõn nà trắng mịn bên dưới.
Cậu vùng vẫy. Tôi nắm chặt lấy thân dưới của cậu. Cậu hét lên đau đớn. Tôi với tay lấy chiếc cà vạt ở gần đó ai để quên cột chặt hai cổ tay cậu lại.
Tôi nhẹ nhàng hôn, rồi bất chợt cắn và liếm lên, khiến mỗi vùng da của cậu khi tôi đi qua đều có vệt đỏ thoáng chút máu và những khoảng ướt nhầy nhụa nhơ bẩn.
Nước mắt cậu trào ra, cậu gào thét đến khan cả giọng. Cậu không thể chống cự lại nổi : khi tôi mạnh hơn cậu, và khi cả hai đang trong tình trạng này.
Cơ thể cậu nằm rũ rượi dưới sàn gạch lạnh lẽo, hai cổ tay đỏ lên và sưng tấy, nước mắt tràn làm ướt đẫm gương mặt của cậu. 
Thân dưới của tôi đã cương cứng lên đến khó chịu. Nó đang kêu gào nhào vào và ăn sạch thân thể đó. 
Tôi có thể cảm nhận cậu biết rằng thứ của tôi sắp chạm vào mông cậu nên cậu đã cố gắng nhích người chống cự.
- Không...AAAAAAAAAA....Dừng lại...đừng....Kuni....umi....làm ơn....
Tôi tiến đến, rồi liên tục rút ra đâm vào cậu. Cảm giác sung sướng đến điên lên đi được. Bao bọc xung quanh là cậu, nóng ấm và chật hẹp. 
Máu chảy ra từ động nhỏ của cậu. Cậu run bắn người, khóc thét lên đầy đau đớn.
Tôi nhớ tôi đã ra vào cậu đã rất nhiều lần. Và cứ thế nước mắt cậu lại rơi.
Tôi chắc rằng, trái tim cậu đang vụn vỡ, bị xé nát bởi tôi : một trong hai đứa bạn thân nhất của cậu.
........................................
Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm ở phòng tập thể dục, và Tadayoshi nằm cạnh bên. 
Cơ thể cậu đầy những vết cắn, dấu hôn, vài nơi bầm tím lên rất xót lòng cho ai nhìn thấy.
Tôi thay quần áo cho tôi và cậu, lấy áo khoác của cậu đắp lên thân người cậu, rồi ra về.
- Kuniumi.....
Tôi giật mình, xoay lại nhìn con người mà tôi vừa cưỡng bức đang yếu ớt nhìn tôi.
Ánh mắt cậu đau thương vô cùng.
Rồi cậu khóc. Hàng nước mắt rơi nhẹ và lăn dài trên má của cậu.
Tâm trí tôi đang kêu lên rằng, hãy quay lại và giúp cậu đang bị đau đớn, chảy máu và cứng đờ kia.
Nhưng tôi chỉ tiếp tục bước đi.
Tiếp tục bước đi.
----------------------------------------
Và đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu. Cậu không kể với ai về chuyện đó hết. 
Cậu chuyển đi. Tôi và Taiki ở lại. Cả hai đậu tốt nghiệp và có một tương lai tươi sáng. Tôi trở thành một luật sư ở Úc, còn Taiki thì là một bác sĩ thú y rất nổi tiếng ở Kyoto, Nhật Bản. Cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng Tadayoshi không nói cho ai địa chỉ, nên chẳng ai có thể liên lạc được với cậu.
Trước ngày đi, những người quen đưa tiễn khiến tôi rất áy náy. Còn Taiki thì đứng một cách tự tin. 
Tôi cố kiếm tìm một bóng hình bên cạnh hay ở bên dưới đảo. Dù biết làm sao cậu có thể ở đây.
Tôi rất nhớ cậu. 
Ngày cuối cùng tôi gặp cậu, cũng là ngày mà tôi ra Tokyo học tập, và là hôm nay - ngày tôi trở về.
Ngày cuối tháng năm, mùa hè không thể sôi động ở vùng đảo này được, dù chỉ một ít.
End.
-----------------------------------------------
Title: Cuối tháng năm

Author: Emmeline
Status : Complete

Disclaimer: Nhân vật do tôi tạo ra, nên họ thuộc về tôi.
 Pairing:  Kuniumi x Tadayoshi. 
Rating: NC-17
Category/Genre: Shounen Ai, Yaoi, Rape, Angst, Sad, Drama, School Life, Slice Of Life, Hurt/Comfort, Torture, Tragedy....
Length : OnsShot
Summary:  Ngày cuối cùng về thăm hòn đảo....
Characters :
Fujiwara Tadayoshi 
Akimoto Kuniumi
(Yoshikuni Taiki)
Warning : Sadfic, Yaoi, Rape, Lime, Torture.